Bệnh viện Nhân Ái được thành lập theo Quyết định: 4856/QĐ-UBND ngày 31 tháng 10 năm 2006 của UBND thành phố Hồ Chí Minh trực thuộc Sở Y Tế.       Nâng tầm y đức, dấn thân vì cộng đồng.       Bệnh nhân AIDS đến với bệnh viện sẽ được chăm sóc, điều trị hoàn toàn miễn phí.
NHAN AI
NHAN AI
NHAN AI
NHAN AI
NHAN AI
NHAN AI
NHAN AI
NHAN AI
NHAN AI
NHAN AI
NHAN AI

Lời Tâm Sự Từ Trái Tim Một Người Bệnh

 Cơn mưa thu chiều nay có vẽ lâu hơn những ngày hôm trước, gió lất phất mang theo từng giọt mưa khẽ tạt qua chỗ tôi ngồi, tạo cho tôi cảm giác se lạnh như thấm tận cùng ký ức của tôi cách đây hơn một năm.

Cũng như đa số bệnh nhân tại Bệnh viện Nhân Ái này, tôi có  một quá khứ đã mang đến cho gia đình và người thân những buồn tủi xót xa trước khi nhận lấy cho chính bản thân mình căn bệnh HIV/AIDS! Khi biết kết quả mình dương tính HIV thì….những ngày tháng đó tôi không biết mình đã chết hay vẫn đang sống khi cái mặc cảm, tự ti dần dần tách xa tôi với  gia đình, để đi lang thang bằng bước chân vô vọng bất chấp không gian, thời gian qua hầu hết từng con đường, ngõ hẻm tại sài gòn.

Thân thể ngày càng tiều tụy đã hứng chịu không biết bao nhiêu cái nắng gắt và ướt đẫm trong những cơn mưa làm lạnh run thấu tận xương tủy. Đêm về càng chua xót hơn với những giấc ngủ chập chờn cùng tiếng vo ve những vết chích của muỗi và côn trùng nơi đầu đường xó chợ. Khó có thể nói hết những nỗi đau khi con người lạc mất niềm tin, sống thiếu vắng đi tấm lòng yêu thương, sự tha thứ của gia đình, người thân…

Và chỉ duy nhất có Mẹ! Mẹ là người quyết tâm cứu sống đứa con lạc lối để mang tôi từ ven đường xã hội …! Có thể nói tình yêu thương của mẹ là động lực mạnh nhất để dẫn dắt cái thân thể và tâm hồn như đã chết của tôi dần trở về với niềm tin vào cuộc sống mới tại Bệnh viện Nhân Ái.

 Những ngày đầu mới nhập viện, tôi không khỏi ngỡ ngành trước những tấm lòng tận tâm chăm sóc bệnh nhân của nhân viên y tế trong bệnh viện, do từng thể trạng và sức khỏe của mỗi bệnh nhân khác nhau, nhất là bệnh nhân đã tới giai đoạn AIDS, ranh giới giữa sự sống và cái chết rất mong manh cho nên sự đau đớn giằn vặt cơ thể rất mạnh và điều này đã gây ra không ít khó khăn, cực nhọc cho tập thể các y, bác sĩ nơi đây. Nhưng họ đã không ngần ngại gian nan về mọi mặt để tận tâm chăm sóc và điều trị cho người bệnh cho dù không biết rằng bệnh nhân đó có vượt qua hay không? Bên cạnh đó, bệnh viện còn tổ chức đều đặn duy trì 24/24 về an sinh đời sống, an ninh trật tự cho bệnh nhân, vì bệnh nhân tất cả CBNV Bệnh viện Nhân Ái đã bất chấp mọi hoàn cảnh riêng tư, những định kiến xã hội, những dư luận không hay về công việc họ đang làm để trọn vẹn với câu “ Lương y như từ mẫu”. Họ đã thật sự xem bệnh nhân chúng tôi như người thân trong gia đình, làm tất cả để nâng đỡ thể trạng và sưởi ấm tâm hồn cho chúng tôi. Thậm chí có một số bệnh nhân không chống chọi được với căn bệnh và đã ra đi mãi mãi nhưng không có gia đình, người thân bên cạnh, điều này đồng nghĩa với việc các bạn ấy đã bị gia đình chối bỏ hoặc không còn người thân nhưng nhờ có tập thể CBNV Bệnh viện Nhân Ái nơi đây lo tắm rửa, tẩm liệm, làm lễ hỏa táng, lễ cầu siêu và đón hài cốt về thờ cúng tại Nhà lưu cốt dành cho bệnh nhân tại bệnh viện nên linh hồn của các bạn vẫn được ấm cúng và siêu thoát.

Bên cạnh những tấm lòng lương y đó, người bệnh chúng tôi còn được nhận thêm những tấm lòng quan tâm, chia sẻ bằng vật chất lẫn tinh thần của các tổ chức từ thiện gần xa trong cộng đồng, họ đã không ngại đường xá xa xôi tích góp những phần quà, bữa ăn nhằm an ủi, động viên cho chúng tôi, cho chúng tôi thấy những tấm lòng vị tha mà vô tình trong quá khứ chúng tôi đã gây ra cho cộng đồng sự phiền toái.

Tất cả những tấm lòng trên đã cho chúng tôi trở lại với cuộc sống tươi sáng, niềm tin vững vàng để phần nào xoa dịu nỗi đau bệnh tật đang mang và quan trọng là quyền sống đúng nghĩa của một con người.

Cơn mưa thu đã tạnh từ lúc nào, trả lại khung cảnh mát mẻ, dễ chịu cho khuôn viên bệnh viện. Trời đã sụp tối trong màu tím dịu của hoàng hôn, làm cho tôi thật sự ngộ ra rất nhiều điều về cuộc sống và những điều này đã mang đến cho tôi lòng biết ơn chân thành sâu sắc đối với tình thương, sự tha thứ và nhất là những tấm lòng của mẹ tôi và đặc biệt là tình thương, sự động viên, an ủi, tận tâm của tập thể CBNV Bệnh Viện Nhân Ái, những tổ chức từ thiện xã hội từ khắp nơi đã mang lại cho bệnh nhân chúng tôi niềm tin cuộc sống, mang đến cho chúng tôi sự ấm áp tình người, giúp chúng tôi quên đi nỗi đau về tinh thần và thể xác với căn bệnh mà chúng tôi không may mắn vướng phải, nhất là cho chúng tôi hiểu rõ hơn về giá trị sống như câu hát của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn mà tôi đã từng được nghe: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng…”

 

Nhân Ái, ngày 17 tháng 10 năm 2014